Vu Lan Mùa Báo Hiếu

Vu Lan Mùa Báo Hiếu

Truyền Thống Hiếu Hạnh của Người Việt Nam

“Uống nước nhớ nguồn.
Làm con phải hiếu”

“Công cha như núi Thái sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”

Hiếu thảo với ông bà cha mẹ là một truyền thống tốt đẹp của người dân Việt. Trong văn hoá Việt Nam, hiếu là đạo được nêu rõ qua những câu ca dao mà gần như ai cũng biết. Đối với người Phật tử, có một ngày lễ lớn trong tháng bảy âm lịch, ngày rằm tháng bảy- là ngày đại lễ Vu Lan báo hiếu cha mẹ, ông bà còn tại thế hay đã khuất bằng nhiều hình thức tụng niệm, hồi hướng công đức cho cha mẹ hiện tiền được an lạc, cha mẹ quá vãng được siêu sanh tịnh độ.

Ngoài ra bổn phận của con cái, cách tự nhiên và giản dị nhất của lòng hiếu thảo là chăm sóc về vật chất lẫn tinh thần sao cho cha mẹ an lạc, đồng thời hành thiện, như lời Phật dạy. Và như thế không cần đợi đến mùa Vu Lan báo hiếu,  chúng ta mới thực hiện đạo lý làm con. Phụng dưỡng, chăm sóc, vâng lời  cha mẹ, sống tốt là bổn phận chủ đạo của mỗi người con hiếu thảo và phải được thực hiên mỗi ngày trong cuộc đời của chúng ta

Đức Phật dạy : “”Có năm nhiệm vụ người con phải làm: nuôi dưỡng cha mẹ, làm tròn mọi bổn phận người con, giữ gìn gia đình với truyền thống, bảo vệ tài sản thừa tự, và làm tang lễ khi cha mẹ qua đời.”.

Sự tích lễ Vu Lan
Xuất phát từ sự tích về Bồ tát Mục Kiền Liên đại hiếu đã cứu mẹ của mình ra khỏi kiếp ngạ quỷ. Vu Lan là ngày lễ hằng năm để tưởng nhớ công ơn cha mẹ (và tổ tiên nói chung) – cha mẹ của kiếp này và của các kiếp trước.

Theo kinh Vu Lan thì ngày xưa, Bồ Tát Mục Kiền Liên, đại đệ tử của Đức Phật, đã tu luyện thành công nhiều phép thần thông. Mẫu thân Ngài là bà Thanh Đề đã qua đời. Ngài tưởng nhớ và muốn biết bây giờ mẹ như thế nào nên dùng mắt phép nhìn khắp trời đất để tìm. Thấy mẹ mình, vì gây nhiều nghiệp ác nên phải sanh làm ngạ quỷ, bị đói khát hành hạ khổ sở, Ngài đã đem cơm xuống tận cõi quỷ để dâng mẹ. Tuy nhiên do đói ăn lâu ngày nên mẹ của Ngài khi ăn đã dùng một tay che bát cơm của mình đi tranh không cho các cô hồn khác đến tranh cướp, vì vậy khi thức ăn đưa lên miệng thức ăn đã hóa thành lửa đỏ.
Mục Liên quay về tìm Phật để hỏi cách cứu mẹ, Phật dạy rằng nếu muốn cứu giúp bà, phải cầu xin oai lực của tất cả chư Tăng trong ngày Tự Tứ cùng nhau tụng kinh, hồi hướng phước báu đến cho bà.

“Dù ông thần thông quảng đại đến đâu cũng không đủ sức cứu mẹ ông đâu. Chỉ có một cách nhờ hợp lực của chư tăng khắp mười phương mới mong giải cứu được. Ngày rằm tháng bảy là ngày thích hợp để vận động chư tăng, hãy sắm sửa lễ cúng vào ngày đó”.
Làm theo lời Phật, mẹ của Đức Mục Kiền Liên đã được giải thoát. Phật cũng dạy rằng chúng sanh ai muốn báo hiếu cho cha mẹ cũng theo cách này ( Vu Lan Bồn Pháp). Ngày lễ Vu Lan ra đời từ đó.

( theo Wikipedia)

Nghi thức “Bông Hồng Cài Áo” thường được tổ chức trong ngày Lễ Vu Lan ở các ngôi chùa Việt Nam hằng năm để tưởng nhớ những bà mẹ đã khuất và vinh danh những người  mẹ còn tại thế với con cháu. Theo nghi thức này, các em trong Gia Đình Phật Tử, với hai giỏ hoa hồng, màu đỏ và màu trắng, sẽ đến cài hoa lên áo từng người dự lễ. Nếu bạn còn mẹ, bạn sẽ được cài một bông hoa màu hồng trên áo, và thực sướng vui vì  bạn còn có mẹ. Một đoá hồng trắng sẽ được cài lên áo bạn khi bạn không còn mẹ trên đời.

Nghi thức này có ý nghĩa sâu sắc và hiệu quả trong việc giáo dục mọi người về lòng hiếu thảo và tình nhân ái. Nghi thức Bông Hồng Cài Áo  bắt đầu  từ một cuốn sách cùng tên của Thầy Thích Nhất Hạnh được viết vào tháng 8, 1962 và sau đó được phổ biến rộng khắp nhờ bản nhạc cùng tên cùa nhạc sỹ Phạm Thế Mỹ.

Mùa Vu Lan năm nay, tôi hạnh phúc  còn có mẹ   bởi  mẹ đã trải qua nhiều cơn bệnh. Tuy  tuổi đã cao, như ngọn đèn dầu hao, những ngày này khi nghe con cháu tụng niệm kinh Phật,  mẹ cũng cố gắng niệm Phật. Vẫn biết qui luật Sinh Lão Bệnh Tử, nhưng làm con không khỏi xót xa khi nghĩ đến  câu ca dao thuộc lòng ngày xưa còn bé:

” Mẹ già như chuối chín cây

Gió đưa mẹ rụng, …..”

Mùa Vu Lan 2010, chúng ta cùng nguyện  cầu an lạc cho  các bậc sinh thành chúng  ta, và cha mẹ  của  tất cả mọi người thân quen của chúng ta.

Xin chúng ta  nhớ đến công việc thiện nguyện  và góp phần giúp đỡ những người già neo đơn đang sống trong các  cơ sở xã hội và từ thiện. Đó cũng là một hạnh lành và cách sống tốt đời, đẹp đạo.

Chia sẻ:

VIẾT BÌNH LUẬN CỦA BẠN: